Tuyên bố cho thấy tham vọng to lớn của Erik ten Hag. Mới nhất, Totti lên tiếng: "Sau khi tôi ngừng chơi bóng và mất cha vì COVID, vợ tôi không ở đó vì tôi. Không đúng khi nói tôi ngoại tình trước. Những người tôi tin tưởng đã nói với tôi về sự không chung thủy của vợ tôi
Tôi là giáo viên lương cơ bản khoảng 4 000 000 đồng/ tháng. Vợ chồng tôi có mua được một miếng đất sau khi kết hôn,tri giá khoảng 500 000 000 đồng nhưng tôi cho tất chồng tôi mà không đòi chia. Chúng tôi có một con trai 13 tuổi và một con gái 8 tuổi.
1. Tài sản chung của vợ chồng gồm tài sản do vợ, chồng tạo ra, thu nhập do lao động, hoạt động sản xuất, kinh doanh, hoa lợi, lợi tức phát sinh từ tài sản riêng và thu nhập hợp pháp khác trong thời kỳ hôn nhân, trừ trường hợp được quy định tại khoản 1 Điều 40 của
Vay Nhanh Fast Money. Hà Bảo Dương nghe có tiếng cãi nhau,hớt hải chạy ra sân vườn. Ông trợn mắt hô to "Các người làm gì vậy?" Tình Tranh quay đầu lại cười hả hê "Đương nhiên là giết nó" "Bà có bị điên không? Không phải lúc đầu nói là chỉ bày mưu với Vũ Hạo thôi sao?" "Ông mới là người điên. Lão gia, cơ hội tốt như vậy tại sao không xử nó đi cho xong để diệt trừ hậu họa?" Hà Bảo Dương cau mày, khuôn mặt vô cùng căng thẳng "Giết nó rồi thì có ích gì? Lâm Kỳ Tích sẽ để yên cho chúng ta chắc?" Hà Thanh Trà đắc ý đáp lời "Ba lo gì chứ? Kế hoạch này là Phiến Tuyết Sương vạch ra, cô ta lại về phe Hoắc Bang. Có Hoắc Bang chống lưng, chúng ta cần sợ Lâm Kỳ Tích?" Lâm Nhĩ Tích nắm chặt nắm đấm. Phiến Tuyết Sương, lần này tôi thề sẽ để cô chết không nhắm mắt! Hà Bảo Dương không những không dịu đi cơn giận, còn nổi trận lôi đình "Mày có bị đần không? Hoắc Bang sẽ vì gia đình chúng ta mà gây chiến với Lâm Bang?" "Nếu có khả năng, chúng đã làm điều đó từ mười năm trước rồi! Phiến Tuyết Sương chỉ coi chúng ta như những quân cờ, chỉ có loại đàn bà như hai mẹ con các người mới đi tin nó!" Lâm Nhĩ Tích nhếch mép "Chí lí đó ông già. Mau gỡ bẫy rồi đưa tôi đến bệnh viện" Hà Bảo Dương thở một hơi trấn tỉnh bản thân, định bước đến chỗ Lâm Nhĩ Tích thì bị Tình Tranh ngăn lại "Lão gia, kế hoạch của hai mẹ con tôi sắp hoàn thành rồi. Lâm Nhĩ Tích kiểu gì cũng sẽ chết, ông đừng có dại dột mà đi cứu nó" Hà Thanh Trà cũng hùa theo "Đúng đó ba! Chính cô ta là người đã gây ra bao nhiêu đau khổ cho chúng ta. Đến Hà thị cũng mất, tất cả là vì Lâm Nhĩ Tích" Hà Bảo Dương khựng chân lại, có chút đắng đo trước lời nói của bọn họ. Lâm Nhĩ Tích nheo mắt, giờ phút này không thể trông cậy ông ta rồi. Cô ngước đầu nhìn lên cao, chỉ còn cách... \-\-\-\-\-\-\-\-\-\- Trên lầu 1 của Hà Gia. Vũ Hạo đổ mồ hôi, cố kiềm chế bản thân lại. Ngược lại, Thương Đào được nước lấn tới, ông lấy anh rồi đẩy anh sát lại cửa kính ban công. "Giám đốc, anh còn chờ gì nữa chứ?" Thương Đào vừa nói vừa đưa mấy ngón tay lần qua áo sơ mi của Vũ Hạo "Anh không thể cưỡng lại đâu, cớ sao phải tự dày vò bản thân như vậy?" Vũ Hạo cắn răng, cố giữ bình tĩnh hết mức có thể. Chợt một tiếng quát lớn vọng từ tầng dưới lên "Tiểu Vũ mau xuống đây! Bọn chúng sắp giết vợ anh rồi nè!" Vũ Hạo sực tỉnh, là Lâm Nhĩ Tích! Anh quay đầu về phía ban công, mở cửa kính chạy ra đó, thấy Lâm Nhĩ Tích đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, dưới chỗ cô đứng còn có rất nhiều máu. "Tiểu Tích Tích!" \- Vũ Hạo hô to, không chần chừ mà nhảy tỏng xuống dưới. Vì chỉ nhảy từ tầng một, lại có kĩ thuật nên anh chỉ lăn tròn mấy vòng là có thể đứng dậy ngay. Nước mưa đọng lại làm ướt áo anh, lực ép khi nãy nhảy xuống cũng khiến anh tỉnh táo. Khuôn mặt anh tối sầm lại, bước thật nhanh đến chỗ Lâm Nhĩ Tích và đỡ lấy cô. Cô thấy anh, không cố gượng nữa, chỉ nở một nụ cười nhạt rồi ngất đi. Vũ Hạo ôm cô vào lòng, sát khí tỏa ra khiến người ta vô cùng sợ hãi. Ba người nhà họ Hà đổ mồ hôi lùi lại mấy bước, có linh cảm không tốt. Anh không nói tiếng nào, mặt vẫn lạnh tanh móc ra cây súng ngắn chĩa thẳng lên trời và bóp còi. "Đoàng!" Tiếng súng nổ ra, vệ sĩ của Vũ Hạo đứng bên ngoài đều nghe được, lập tức đến ngay nơi phát ra tiếng súng. "Ông chủ!" "Tháo bẫy chân cho bà chủ, mau!" \- Vũ Hạo lạnh lùng ra lệnh. Ngay lập tức, hai vệ sĩ liền chạy đến chỗ Lâm Nhĩ Tích, cúi người xuống tháo bẫy một cách thuần thục, chốc đã xong ngay. Sau khi bẫy được tháo xong, Vũ Hạo phát hiện dưới chân Lâm Nhĩ Tích cũng rớm máu, có lẽ là do bẫy sắt siết quá chặt. Anh nghiến răng ken két, bế xốc cô lên, một tay vịn vết thương hở ở bụng kiềm máu lại, nhanh chóng đưa cô ra xe. Đi được một đoạn, anh khựng người, lạnh lùng quay đầu lại liếc bọn người Hà Gia "Tất cả những người trong ngôi nhà này, tạm thời nhốt lại hết. Đợi bà chủ của các người tỉnh lại, sẽ để cô ấy lột da từng người sau!" "Rõ" Vũ Hạo nói rồi nhanh chóng rời đi, một nửa vệ sĩ lái xe theo anh, nửa còn lại ở lại phong tỏa nhà họ Hà. \-\-\-\-\-\-\-\-\-\- Bệnh viện thành phố. Lâm Nhĩ Tích được đưa vào phòng cấp cứu, Vũ Hạo ở ngoài đứng ngồi không yên. Anh trách bản thân mình tại sao không thể kiềm chế sớm hơn, để người ta làm hại cô như vậy. Đi qua đi lại mấy vòng, anh thấy Lâm Kỳ Tích và một cô gái nữa hớt hải chạy lại chỗ mình. Anh nheo mắt, đó là...Kiều Thiên Tinh? Cô ta đế giành Tiểu Tích Tích với anh? Lâm Kỳ Tích đến gần Vũ Hạo, chưa kịp thở đã vô hỏi thăm "Nhĩ Tích đâu? Con bé sao rồi?" "Vẫn còn đang trong phòng cấp cứu" Kiều Thiên Tinh tức giận tiến lại giật cổ áo anh "Anh làm chồng kiểu gì vậy? Bảo vệ Nhĩ Tích cũng không xong" Vũ Hạo còn chưa kịp phản bác, đột nhiên Kiều Thiên Tinh bị hất ra khiến cô giật cả mình. Cô chớp chớp mắt, lại thêm tên nào nữa đây? Tên đó không ai khác là Lious, thậm chí anh còn tức giận hơn cả Kiều Thiên Tinh. Một tay anh nắm áo Vũ Hạo, nổi giận quát lớn "Tại sao cô ấy lại ra nông nỗi như vậy?" Vũ Hạo cau mày đẩy đối phương ra "Tại sao anh lại xuất hiện ở đây? Có phải anh theo dõi Tiểu Tích Tích không?" "Nếu vậy thì sao? Nếu không theo dõi cô ấy, làm sao tôi biết cô ấy bị anh hại thế nào mà phải vào bệnh viện" Vũ Hạo tức giận cung tay thành nắm đấm, dùng lực đưa cánh tay tiến thẳng về phía trước, vừa sắp chạm mặt Lious thì liền dừng lại. "Anh nên hỏi Phiến Tuyết Sương và thiếu gia Hoắc Thu Vinh của anh, xem bọn chúng đã làm gì vợ tôi!" Lious cau mày, chợt nhận ra điều gì, chưa kịp mở miệng thì y tá đã cắt ngang. "Ai là người nhà của bệnh nhân Lâm Nhĩ Tích?" "Là tôi!" \- Vũ Hạo, Kiều Thiên Tinh, Lious đồng loạt trả lời, nhanh đến nổi Lâm Kỳ Tích chưa kịp hành động. Cái gì đây? Con bé là em gái tôi mà? Y tá nói tiếp "Nếu vậy tôi xin báo cáo tình hình. Hiện tại bệnh nhân đang cần truyền máu, chúng tôi muốn có nhóm máu tương thích" "Ngân hàng máu đâu?" \- Kiều Thiên Tinh cau mày. "Vừa nãy ở Nhạc Thành có xảy ra tai nạn giao thông hàng loạt khiến rất nhiều người bị thương, vì vậy chúng tôi đã chuyển máu đi gần hết..." Kiều Thiên Tinh gật đầu, đành im lặng rút lui. Cô ấy nhóm máu B, không thể truyền cho Lâm Nhĩ Tích. Vũ Hạo nhanh nhảu lên tiếng "Tiểu Tích Tích nhóm máu A, tôi là máu O, có thể truyền cho cô ấy" Y tá cười niềm nở "Vậy quá tốt, mời anh đi theo tôi" Vũ Hạo chưa kịp bước đi, Lious đã dang tay chặn anh lại "Tôi máu A, cùng nhóm máu có phải truyền tốt hơn không?" "À..." \- Y tá đổ mồ hôi, nhóm nào chẳng được chứ? Vũ Hạo phản đối kịch liệt "Tôi là chồng cô ấy, tôi mới là người truyền máu!" "Chồng con cái gì? Hai người đã đi công chứng giấy chưa?" \- Lious không ngại cãi lại. "Cả thế giới này ai cũng biết tôi là chồng cô ấy!" "Điều đó rất vô nghĩa!" Hai người cãi qua cãi lại không ngớt, Lâm Kỳ Tích tức giận bước lên, hai tay đẩy mặt của hai kẻ quấy rối này sang hai bên. "Đủ rồi. Y tá, tôi máu O, có thể truyền cho em ấy" "Vâng" "Nhưng mà..." \- Vũ Hạo và Lious đồng thanh ý kiến, bị Lâm Kỳ Tích nói một câu đã liền ngậm miệng "Nó là em gái của tôi, vẫn còn chưa chính thức gả đi. Hai người chứ như vậy thì tự ôm nhau sống đến già đi!"
Sau khi ăn sáng, ai nấy đều bắt tay vào việc. Vũ Ngưng và Vũ Hưng mỗi người một chiếc xe đến công ty, Vũ Hạo và Lâm Nhĩ Tích cũng đi chung một chiếc. Sau khi lên xe và ngồi ở hàng ghế phụ, Lâm Nhĩ Tích cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông bên cạnh. Vũ Hạo vừa cầm vô lăng, vừa liếc liếc sang "Có gì bức xúc?" "Tôi không nghĩ anh bị hoang tưởng hay thần kinh" \- Lâm Nhĩ Tích thẳng thắn nói ra quan điểm của mình. Đúng thật, không ai bị bệnh mà lại đủ tỉnh táo như vậy. Một là cả nhà họ Vũ bị mù, hai là... Vũ Hạo cong môi gian tà "Đôi mắt hồ ly này thật biết cách nhìn người. Em biết diễn kịch, thì tôi cũng biết" Lâm Nhĩ Tích cau mày "Anh diễn kịch từ khi mẹ mất? Diễn hơn 20 năm?" Đối phương đột nhiên hơi trầm mặc, giọng nói cũng ảm đạm đi hẳn "Không. Trước đó tôi thật sự đã bị bệnh hoang tưởng. Năm 18 tuổi đi du học ở Hà Lan, tôi đã tìm được bác sĩ điều trị. Sau 3 năm, bệnh hoang tưởng đã dứt, nhưng tôi không muốn cho ai biết chuyện này" "Việc che giấu như vậy có ích gì?" \- Lâm Nhĩ Tích hơi tò mò. "Tiểu Tích Tích, ngoài cách nói giảm năng lực của bản thân, còn có cách giấu đi chính thực lực của mình. Mục đích chung chính là để cho kẻ thù trở tay không kịp" Một nụ cười quyến rũ nở trên môi cô "Mưu cao thật" Sau đó cô chợt nhớ ra điều gì "Còn nữa, anh giấu thực lực trước tất cả mọi người, kể cả gia đình. Tại sao lại kể với tôi?" Vũ Hạo cong môi, lời nói có hàm ý "Vì chúng ta cùng hội cùng thuyền". \[ Không, thực chất tôi đã đặt em trên cả gia đình thối nát đó \] \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\- Chiếc xe đen đắt đỏ dừng lại trước cổng Lâm Bang. Lâm Nhĩ Tích quay sang Vũ Hạo "Sao lại là ở đây?" Anh cười nham hiểm "Đi thăm nhạc phụ, không được sao?" Cô không thèm trả lời, chỉ quay sang lườm anh mấy cái. Không cần biết anh đến Lâm Bang làm gì, trước mắt chỉ cần biết cô được về nhà rồi. Bước vào bên trong, Vũ Hạo bị Lâm Nhĩ Tích bắt đi sát với mình để phòng chạm phải cơ quan chống đột nhập. "Em cũng lo cho tôi quá nhỉ?" "Không, sợ trầy cơ quan" "..." \-\-\-\-\-\-\-\-\-\- Hai người đến trước phòng thống lĩnh, Lâm Nhĩ Tích liền bỏ lại người phía sau mà nhanh chóng đi vào trong. Cô nở nụ cười rạng rỡ "Ba!" Lâm Long Đỉnh bỏ ngay tách trà nóng xuống bàn, dù toàn thân toát ra khí thế ngất trời nhưng vẫn cười rất dịu dàng. Sự dịu dàng đó chỉ dành cho mỗi con gái rượu. "Ngồi xuống đi. Hôm nay con dắt ai đến đây?" Lâm Nhĩ Tích ngừng cười "Là anh ta tự..." Ngay lúc đó Vũ Hạo bước vào, lập tức cắt ngang lời cô "Là cô ấy nói nhớ nhà, suốt đêm cứ nài nỉ con không ngớt. Phận làm chồng, không thể không nuông chiều vợ" Cô quay sang liếc Vũ Hạo như muốn xé đôi anh ra. Bà đây mà phải đi năn nỉ mày á? Lâm Long Đỉnh gật gật, ra hiệu cho Vũ Hạo ngồi xuống. Đương nhiên, anh chọn ngay chiếc ghế gần Lâm Nhĩ Tích nhất. "Hôm nay cậu đến đây nhằm mục đích gì?" \- Lâm Long Đỉnh nhìn sơ người đàn ông trước mặt, dừng như đôi mắt của ông có thể nhìn thấu lòng người. Vũ Hạo ban đầu cười cười, bây giờ lại tỏ ra vô cùng nghiêm nghị, cả Lâm Long Đỉnh cũng không kém. Lâm Nhĩ Tích ngồi giữa, có thể cảm nhận được "hàn khí". "Không giấu gì ba vợ, hôm nay con đến đây để làm giao dịch" "Nói" "Mảnh ghép bản đồ kho báu cuối cùng, đổi lấy quyền hành tập đoàn VEQ" Lâm Long Đỉnh lạnh lùng "Ý cậu là sẽ tự giao mảnh ghép bản đồ cho chúng tôi khi cậu nắm tất cả tài sản của nhà họ Vũ?" "Phải" Đột nhiên ông cười phá lên thật thoải mái, còn vỗ đùi mấy cái "Nam nhi có chí lớn, thật đáng khâm phục. Được, ta đồng ý" Vũ Hạo cười nhạc "Ba vợ, con còn một cuộc giao dịch nữa" Lâm Long Đỉnh ngừng cười "Nói" "Nửa gia sản Vũ Gia, đổi lấy con gái cưng của ba" Lâm Nhĩ Tích cắt ngang "Xin lỗi, Lâm Bang chúng tôi không bán thuộc hạ" "Được" \- Lâm Long Đỉnh chỉ nói một tiếng, tim cô liền như ngừng đập. "Ba, luật là luật, không thể thiên vị cho hắn được ạ" \- Lâm Nhĩ Tích muốn trách, nhưng không thể. Bù lại chỉ nói lời nhẹ nhàng, tuy nhiên chắc chắn Lâm Long Đỉnh thừa sức hiểu. "Luật chỉ áp dụng với thuộc hạ, còn con đâu phải thuộc hạ. Trên dưới Lâm Bang đều gọi con hai tiếng tiểu thư" Lâm Nhĩ Tích như hóa đá. Đúng rồi, ba nuôi chưa từng xem cô như thuộc hạ. Nhưng ba nỡ bán đi con gái mình ư? Vũ Hạo mừng rỡ, Lâm Long Đỉnh lại cắt ngang "Nhưng có một điều kiện" "Vâng?" "Trong vòng 1 năm, nếu Nhĩ Tích tự động muốn bán cho cậu, tôi sẽ bán, còn không thì giao dịch sẽ không hoàn thành. Chuyện này phải xem bản lĩnh của cậu rồi" Vũ Hạo cười nham hiểm "Con hiểu rồi, ba vợ". 1 năm? Anh chỉ cần chưa quá 1 tháng. \-\-\-\-\-\-\-\-\-\- Sau khi dặn dò mấy câu, Lâm Long Đỉnh liền bảo hai người đến công ty để tránh bị nghi ngờ. Bây giờ Lâm Nhĩ Tích mới biết câu nói đó của anh "Cùng hội cùng thuyền" Tuy nhiên, cả hai không hề biết được rằng sau khi mình rời đi đã có chuyện không hay xảy ra... \-\-\-\-\-\-\-\-\- "Bang chủ, uống thuốc đi" \- Dương Tử Quân ân cần chăm sóc ông. Lâm Long Đỉnh cầm chén thuốc đông y trên tay, thở dài thườn thượt "Trong ba ngày liên tiếp, tôi liên tục thổ huyết. Có lẽ thời gian đã không còn nhiều" "Đừng nói như vậy. Bang chủ, ngài tuyệt đối không sao" "Tử Quân, không ai hiểu tôi bằng chính tôi. Dù sắp ra đi, nhưng tôi cũng gần sắp xếp xong mọi thứ rồi. Thứ nhất, tôi đã nhìn thấy được người có thể để cho Nhĩ Tích dựa dẫm cả đời. Cậu ta là một chàng trai tốt. Thứ hai, chúng ta nên rút ngắn thời gian làm hôn lễ cho Kỳ Tích và Hoa Điền\*, tôi muốn nhìn thấy chúng hạnh phúc bên nhau. Thứ ba, sau khi kết hôn phải sớm để Kỳ Tích lên chức bang chủ. Như vậy tôi mới có thể yên tâm nhắm mắt..." \*Dương Hoa Điền, con gái của Dương Tử Quân. Cô xinh đẹp, dịu dàng, là một trong những dược thương giỏi nhất Lâm Bang. Dương Tử Quân xót xa "Được, ngày mai tôi lập tức gọi Hoa Điền qua đây. Con bé vừa lo chuyện hôn sự, lại có thể thay tôi chăm sóc ngài. Ngày mai tôi phải về Hong Kong, rắn không thể mất đầu" "Được..." \-\-\-\-\-\-\-\-\-\- Ngoài cửa, có người đứng như trời trồng, nghe lõm hết từng chuyện trong phòng. Nắm tay người đó cung chặt lại, nghiến răng nghiến lợi. \[ Tại sao ba không lo cho hôn sự của con và Tuyết Sương, lại lo cho Kỳ Tích và Hoa Điền? Tại sao con không phải là bang chủ tiếp theo, mà là Kỳ Tích? Nếu ba đã tuyệt tình như vậy, thì đừng trách con tàn ác! \]
Càng về đêm, buổi tiệc cưới càng diễn ra sôi động. Lúc này Lâm Nhĩ Tích đã thay ra bộ váy dạ hội đỏ ôm sát người, cùng Vũ Hạo đi mời rượu. "Tiểu Tích Tích, mệt không?" \- Cứ chốc chốc, anh lại cúi đầu hỏi nhỏ. "Em không mệt, nhưng anh hỏi không thấy mệt sao?" "Vì sức khỏe của Tiểu Tích Tích, đương nhiên là không mệt" Lâm Nhĩ Tích ngại ngùng đánh nhẹ vào ngực anh "Lúc nào cũng sến súa như vậy!" Vũ Hạo chưa kịp trả lời, phía sau đã nghe có người gọi "Vũ Hạo!" Cả anh và cô cùng quay đầu lại, thấy bà nội đang gấp rút bước tới. Cô nhanh chóng lại đỡ bà, anh thì tròn mắt "Có chuyện gì ạ?" Bà nội cau mày, thì thầm vào tai "Trên phòng dành cho khách..." "Cái gì?" \- Vũ Hạo bất ngờ đến không tin nào tai mình, còn hỏi lại lần nữa "Thật ạ?" "Thật" Anh quay sang nhìn Lâm Nhĩ Tích, thấy thần sắc của cô cũng không tốt hơn mình là bao. Bây giờ cần phải lên đó giải quyết, nhưng cả hai không thể cùng rời khỏi bữa tiệc. "Tiểu Tích Tích, vậy..." "Anh lên đó trước đi, em sẽ ở đây tiếp tục tiếp khách" "Nhưng..." \- Vũ Hạo ngập ngừng không muốn rời đi. So với chuyện "long trời lỡ đất" trên kia, anh xem Lâm Nhĩ Tích quan trọng hơn cả. Cô cau nhẹ mày đẩy đẩy anh "Quyến luyến cái gì? Mau đi!" "Được. Nhưng em nhớ đừng đi đâu xa quá" \- Vũ Hạo vừa đi vừa quay đầu dặn dò. "Anh điên à? Đây là khuôn viên nhà họ Vũ" \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\- Vũ Hạo vừa rời đi không bao lâu, Lâm Nhĩ Tích đã nhận được ám hiệu gặp riêng. Cô biết tỏng đó là ai, cũng tự biết lượng sức mình mà đi gặp người đó. "Anh sát thủ, tôi tới rồi" \- Lâm Nhĩ Tích kiều diễm bước tới, trên tay cầm sẵn hai ly rượu vang đỏ, chìa một ly ra trước mặt Mạn Tường. Mạn Tường vui vẻ nhận lấy, còn nở nụ cười hút hồn "Cảm ơn cô" "Không cần khách sáo. Anh gặp tôi có chuyện gì nhỉ?" Mạn Tường uống một ngụm rượu lớn, trầm ngâm một hồi rồi mới nói "Chỉ là...chúc mừng cho hôn lễ của cô thôi" Lâm Nhĩ Tích mỉm cười rạng rỡ, mắt long lanh "Cảm ơn anh" "Chỉ vì tôi chúc mừng tiệc cưới?" "Không. Cảm ơn anh vì tất cả" \- Lâm Nhĩ Tích khẽ lắc đầu, từng lời đều xuất phát từ tận đáy lòng. Mạn Tường lại uống thêm một ngụm, trong đêm tối không thể thấy rõ dưới đáy mắt anh có gì ươn ướt "Tôi có gì mà cảm ơn chứ?" Lâm Nhĩ Tích nhẹ nhàng đặt ly rượu của mình xuống, chủ động cầm lấy bàn tay to lớn và thô ráp của Mạn Tường. "Với khả năng của một sát thủ, tôi thừa biết anh đã giúp tôi rất nhiều. Tấm chân tình của anh tôi cũng hiểu, chỉ là chúng ta...hợp với việc làm bạn hơn" Mạn Tường nhìn cô một hồi lâu, chủ động thu tay về, không dám nhìn thẳng vào mắt cô "Chúng ta thì có điểm gì giống nhau? Hợp nhau kiểu gì đây?" "Chân của anh..." Mạn Tường nhếch mép "Chân của tôi? Phải, bây giờ như một phế vật, không thể di chuyển nhanh, trở trời còn đau nhức..." Lâm Nhĩ Tích không những không kì thị, còn cười trìu mến "Không. Ý tôi là chân của anh rất giống chân của tôi" Mạn Tường dừng uống rượu, tròn mắt nhìn cô như không tin vào tai mình. Người kiêu ngạo như Lâm Nhĩ Tích sẽ chịu khuất phục trước một đôi chân chỉ trên mức tàn phế ư? "Sau vụ tai nạn xe, chân của tôi cũng không thể hồi phục 100% nữa. Nói cách khác, tôi cũng không thể tiếp tục làm một siêu sát thủ. Vậy chúng ta đã đủ hợp nhau chưa?" "..." Mạn Tường im lặng rất lâu, uống hết rượu trong ly rồi lại rót thêm nhiều ly nữa. Không biết anh suy nghĩ thấu đáo ra sao, lại dám đối mặt trực diện với Lâm Nhĩ Tích "Cô sát thủ, đừng nhớ rằng tôi từng có tình ý với cô. Chỉ nhớ rằng chúng ta là bạn rất tốt" "Được" "Vậy tôi...ôm cô một cái được không?" "Được" "..." Hơn hai năm yêu một người, luôn âm thầm dõi theo người đó, lo cho người đó đến từng miếng ăn giấc ngủ. Hai năm, không phải là ít. Cuối cùng chỉ đổi lại được một cái ôm chân thành của người ta. Nhưng không sao, với anh vậy là đủ... \[ Cô sát thủ, tôi vẫn chưa kịp nói yêu cô Nhưng e là... Không còn cơ hội nữa \] \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\- Trở lại phòng dành cho khách \- nơi bà nội kêu réo Vũ Hạo lên cho bằng được. Anh gấp rút mở cửa ra, quả đúng như lời bà nói. Trên giường ga trắng bị nhăn nhúm đi nhiều, lại có hai người thân trần như nhộng đang ôm lấy chăn, mặt đỏ lét như kẻ say rượu. Vũ Hạo cau mày, không khỏi bất ngờ "Kiều Mạnh, Kiều Thiên Tinh, hai người làm gì vậy?" "Là Kiều Thiên Tinh! Cô ta tửu lượng kém lại thích uống nhiều, còn lầm tôi với cô gái tóc tomboy nào đó" \- Kiều Mạnh bù lu bù loa kể lể. Kiều Thiên Tinh cau mày quát to "Im miệng đi thằng nhóc! Chị đây luôn là người sòng phẳng, ăn bánh trả tiền" "Không! Tôi muốn cô phải chịu trách nhiệm!"
*Lâm Bang là bang phái Hắc Đạo đứng đầu Hong Kong. Từ 10 năm trước, bang chủ Lâm Long Đỉnh đã có ý đồ bành trướng địa bàn sang nước Hoa, vì vậy nhiều năm nay, Lâm Bang hoạt động khá mạnh mẽ ở nơi này. Mấy mươi năm từ khi mới thành lập, Lâm Bang luôn được giới Hắc Đạo tín nhiệm về uy tín hàng đầu. Lâm Bang nổi danh là một nơi có thể trao đổi bất cứ thứ gì. Nơi đây có bán thông tin, bảo vật và cả mạng người, tất cả đều được đổi bằng một cái giá xứng đáng. Chỉ có duy nhất hai thứ mà họ không bao giờ trao đổi là danh dự và thuộc hạ. Bang chủ Lâm Long Đỉnh có một người con trai ruột là Lâm Quang Tùng, một nghĩa tử và một nghĩa nữ. Hai người con nuôi \- Lâm Kỳ Tích và Lâm Nhĩ Tích cũng là hai siêu sát thủ* *trứ danh, là hai con át chủ bài của Lâm Bang*. *Họ luôn hành động cùng nhau, được biết chỉ cần là nhiệm vụ giao cho cặp đôi này, thì chỉ có thành công, không có thất bại*. \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\- Một đêm trăng tròn, lão già quá năm mươi tuổi cùng cô gái trẻ eo thon mông cong bước vào tầng 93 của khách sạn. Cô gái mái tóc đen láy, uốn xoăn đến giữa lưng, thân hình mảnh khảnh. Khuôn mặt cô nét nào ra nét nấy, ngũ quan hài hòa, phải nói là đẹp nghiêng nước nghiêng thành, khiến lòng người xao xuyến. "Bọn mày canh chừng ở ngoài, hôm nay tao muốn vui cùng người đẹp" \- Lão già ra lệnh, bọn vệ sĩ lập tức tuân theo. Lão bước vào phòng, ngồi phịch trên giường, ánh mắt thèm thuồng nhìn cô gái "Người đẹp, lại đây" Cô gái trẻ cong đôi môi đỏ mọng "Chủ tịch, ngài đừng nóng vội quá, ít nhất phải đợi tôi tắm xong đã. Hôm nay chúng ta có cả đêm mà ~" Lão già cười khoái chí "Được, được" Nói rồi cô gái rảo bước vào phòng tắm, còn để lại cho đối phương một nụ cười quyến rũ. Cô không phải là gái làng chơi, hay tình nhân của những lão già này. Cô là **Lâm\-Nhĩ\-Tích**. Sau khi đóng cửa phòng tắm, Lâm Nhĩ Tích xả nước tạo tiếng vang, rồi liền thay ra bộ đồ da đen, mang bao tay da, thắt lưng còn có túi đạn và phụ kiện leo dây. Cô còn không quên khoác chiếc khăn choàng lụa dài màu đỏ lên cổ mình. Lâm Nhĩ Tích cong môi nhìn dáng vẻ xinh đẹp của mình trong gương, cô nhấc điện thoại. "Quang Tùng, đúng 6 phút nữa em sẽ xuống đến tầng 90" Mọi khi, cô luôn hành động với cộng sự hoàn hảo của mình \- Lâm Kỳ Tích, nhưng nhiệm vụ lần trước đã khiến anh ấy bị thương, bây giờ chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của Lâm Quan Tùng. Đầu dây bên kia đáp trả "Xin lỗi Nhĩ Tích, lúc nãy có người gọi điện báo Tuyết Sương lên cơ đau tim, anh phải đến Cảnh Thành lo cho cô ấy" Lâm Nhĩ Tích cau mày "Phiến tiểu thư nhà cao cửa rộng, gia nhân dư dả, cần anh phải lo?" "Nhưng cô ấy là vợ sắp cưới của anh, anh phải lo" "Quang Tùng, bây giờ đang là lúc làm nhiệm vụ chung. Nhiệm vụ này em không thể một mình tự xử lí. Nếu anh không hỗ trợ em, em sẽ nguy hiểm đến tính mạng" "Nhĩ Tích, em là siêu sát thủ, có thể tự lo cho mình. Còn Tuyết Sương chỉ là một cô gái yếu đuối thôi. Anh đang lái xe, tạm biệt" \- Nói rồi Lâm Quang Tùng liền cúp máy. Lâm Nhĩ Tích nhìn mình trong gương, không còn cười nổi nữa. Cô đưa bàn tay trắng nõn nà vuốt ve cổ mình. Không phải tự nhiên cô lại đeo khăn choàng, vì sau lớp khăn là một vết sẹo dài. 10 năm trước, Lâm Bang mới hoạt động ở nước Hoa, thế lực chưa vững, luôn bị nhiều thế lực khác đe dọa, ám hại. Cô nhớ lần đó Lâm Quang Tùng xém bị chém chết, là cô đã hi sinh bản thân che chắn cho anh ta. Rốt cuộc, dây thanh quản của cô bị chém đứt, thậm chí suốt nhiều năm liền không thể nói chuyện. Người ta nói Lâm Nhĩ Tích cô là sát thủ máu lạnh vô tình, nhưng sự thật không phải như vậy, cô cũng biết yêu. Cô đã yêu Lâm Quang Tùng từ lần đầu gặp mặt anh ấy \- cái ngày cô được nhặt về Lâm Bang. Ngày còn nhỏ, Lâm Quang Tùng đối xử với cô cũng rất tốt, lúc nào cũng bám dính lấy cô. Thậm chí cô còn thân thiết với anh ta hơn Lâm Kỳ Tích. Lâm Nhĩ Tích cố gắng rèn luyện bản thân, tiến bộ từng ngày để sau này có thể giúp ích cho Lâm Quang Tùng trong vị trí bang chủ, thậm chí cô đã từng không cần mạng vì anh. Nhưng rốt cuộc, trong những năm cô không thể nói chuyện, anh đã gặp và yêu Phiến tiểu thư \- Phiến Tuyết Sương. Lâm Quang Tùng từ nhỏ thích chơi đàn, còn Phiến Tuyết Sương lại hát rất hay, giọng ca lảnh lót như chim oanh, vì vậy họ rất hợp nhau. Cô luôn cảm thấy ganh tị với cô ấy, nhưng thậm chí cô còn không mở miệng được nói lời nào. Sau này, khi hồi phục lại được giọng nói, giữa cô và Lâm Quang Tùng lại hình thành một khoảng cách thật xa. Tuy vậy tình cảm của cô dành cho anh ta cũng chưa từng thay đổi. Hôm nay, khi cô đang liều mạng làm nhiệm vụ, Lâm Quang Tùng đã bỏ rơi cô chỉ vì Phiến Tuyết Sương lên cơn đau tim \- chứng bệnh bẩm sinh của cô ấy. Bây giờ cô thật sự hiểu rồi, trong tim Lâm Quang Tùng, cô mãi mãi chỉ là loài sâu bọ. Phiến Tuyết Sương mới là người anh yêu. Lâm Quang Tùng của ngày xưa \- Lâm Quang Tùng lúc nào cũng bám dính cô như sam, chết rồi. Bên ngoài có tiếng vọng vào "Người đẹp, lâu thế" Lâm Nhĩ Tích trở lại dáng vẻ quyến rũ, giọng nói ngọt lịm "Chủ tịch đợi chút ~". Nói rồi cô móc ra cây súng bạc, lên đạn và mỉm cười. Nhiệm vụ đối với cô vẫn là quan trọng nhất, vì uy tín của Lâm Bang. Cô mở cửa ra, lão già đang hí hoáy liền cau mày "Sao em lại ăn mặc như thế?" Lâm Nhĩ Tích cong môi tà tứ, giơ ngòi súng chĩa thẳng vào đầu lão già kia. "Đương nhiên là để tiễn ông đi" "Đoàng" \- tiếng súng ngay lập tức nổ lên, lão già nằm vật ra giường, máu từ trán chảy xuống thấm vào tấm ga trắng muốt. "Ông chủ, có chuyện gì, mau mở cửa" \- Tiếng vệ sĩ bên ngoài vọng vào. Lâm Nhĩ Tích cười gian "Đánh hơi nhanh phết". Nói xong cô chạy ra ngoài ban công, từ từ đu xuống như không. Cô leo trèo vô cùng thành thục, thời gian bọn vệ sĩ phá cửa vào trong đủ cho cô thoát khỏi phòng. Tuy nhiên, để thoát khỏi tòa khách sạn này thì không, vì bây giờ không ai hỗ trợ cô cả. Lâm Nhĩ Tích vừa trèo xuống ban công tầng 90 đã nghe tiếng còi báo động. Bọn chúng nhanh hơn cô tưởng. Trong lúc không biết làm thế nào, Lâm Nhĩ Tích thấy cánh cửa ban công phòng này đang mở hờ. Được lắm, là trời giúp cô. Lâm Nhĩ Tích trở lại dáng vẻ quyến rũ, từ từ đẩy cửa bước vào tự nhiên như nhà mình. Gió tung rèm cửa bay lả tả, thoát ẩn thoát hiện bóng hình người đàn ông thân trần sáu múi nằm trên giường. Anh ta nhìn cô nghi hoặc "Tiên nữ giáng thế?"
Bộ phim này Băng Tâm vừa viết kịch bản, vừa là nhà sản xuất và kiêm luôn vai nữ chính trong phim. Phần 1 mới vừa quay xong, đang trong giai đoạn hậu kỳ để qua lễ 30/4 sẽ cho ra mắt khán giả. Vợ tôi là sát thủ là phim hành động và tâm lý xã hội dài 90 phút. Nội dung phim xoay quanh câu chuyện một cô gái con nhà võ từ quê lên thành phố và bị bọn xấu hãm hại. Rất may cô được một công an chìm ra tay nghĩa hiệp và cứu thoát, từ đó 2 người nảy sinh tình cảm và yêu nhau. Vốn có võ nghệ và một tình yêu chân thành, nên khi biết tin người yêu bị bọn xã hội đen uy hiếp, cô gái đã không màng nguy hiểm, vào tận hang ổ của bọn chúng để cứu người yêu... Một số cảnh quay trong phim Vợ tôi là sát thủ "Quay phim này gian nan lắm - Băng Tâm cho biết - Bối cảnh quay phần lớn ở Củ Chi và Bình Dương. Đa số quay ngoài trời nắng nên quay xong phim da dẻ cũng đen xạm luôn. Để có được những pha đánh đấm ra hồn, Băng Tâm đã phải tập luyện võ thuật với các anh em trong đoàn, nhiều hôm tập té bầm tay chân. Rồi khi quay những cảnh đánh nhau hay rượt đuổi cũng bị trượt chân té ngã làm đá đâm chảy máu chân đau điếng. Cực thì cực thiệt, nhưng anh em đều rất nhiệt tình, vui vẻ và hòa đồng nên những tai nạn nho nhỏ như thế cũng chẳng là gì so với sự cực nhọc của anh em đoàn phim". Êkip đoàn phim Nữ diễn viên kiêm nhà biên kịch và sản xuất Băng Tâm cho biết thêm, Vợ tôi là sát thủ mới quay xong phần 1, chuẩn bị quay tiếp phần 2. Nhưng trước mắt lo cho xong phần dựng hậu kỳ để kịp ra mắt khán giả đúng như kế hoạch đề ra. "Từ trước đến nay Băng Tâm đã viết được 5 kịch bản phim nhưng mới thực hiện được 3 kịch bản Tình thức, Dù khổ tôi vẫn yêu và Vợ tôi là sát thủ. Đây là bộ phim Băng Tâm rất tâm huyết và đầu tư nhiều nhất. Tất cả kinh phí thực hiện bộ phim này do một người bạn của Băng Tâm là Ánh Nguyễn ở nước ngoài tài trợ. Do đọc kịch bản thấy hay và tìm hiều cách thức làm phim nên đầu tư kinh phí cho Băng Tâm làm", Băng Tâm chi sẻ. 2 diễn viên chính Tuấn Phương và Băng Tâm Đảm nhiệm vai nam chính trong bộ phim này là diễn viên Tuấn Phương, một gương mặt khá quen thuộc trong các phim truyền hình. Trong đó bộ phim thành công nhất của Tuấn Phương chính là phim Con đường giác ngộ. Ngoài ra tham gia phim Vợ tôi là sát thủ còn có các diễn viên Thúy Vy, Ngọc Diễm, Nam Thanh, Tú tóc dài, Tuấn mặt quỷ, nhóm Minh Đen, Tân Thành Đông, Nghi Khai... Chỉ đạo võ thuật Thành Nhân. MC - ca sĩ - diễn viên Băng Tâm "Ngoài đóng chung bộ phim này với Tuấn Phương, cho cả phần 2 nữa, sắp tới Băng Tâm sẽ quay MV ca khúc Còn một người phía trước với Tuấn Phương và với chính tác giả bài hát này là nhạc sĩ Bảo Hưng. Khi nào có MV Băng Tâm sẽ giới thiệu cho mọi người cùng xem. Còn bây giờ Băng Tâm và anh em đoàn phim Vợ tôi là sát thủ rất mong được mọi người sẽ ủng hộ và đón nhận bộ phim Vợ tôi là sát thủ nhé". Người đẹp Băng Tâm quê ở Bến Tre. Do đam mê nghệ thuật và ca hát nên đã tham gia lớp "Ước mơ trong tầm tay" tại NVH Thanh niên, sau đó có học MC với thầy Thanh Bạch. Hiện nay Băng Tâm vừa làm MC, vừa làm ca sĩ và đang lấn sân sang làm diễn viên ở cả sân khấu kịch và phim ảnh. Mong ước của Băng Tâm là sẽ thực hiện được hết những bộ phim mà do chính cô viết kịch bản. Bởi vì đó cũng chính là những góp nhặt, những trãi nghiệm mà cô đã từng trãi qua hay lượm lặt được từ trong cuộc sống.
vợ tôi là sát thủ